Cách đây gần một năm mình viết
entry Tình cũ.
Họ đã có với nhau nhiều kỷ niệm
đẹp.
Tình yêu, một khái niệm đẹp và
lãng mạn. Những mối tình hồi ấy rất trong
sáng, dễ thương. Mình tưởng tượng họ ngồi bên nhau, ngâm thơ, đàn, thổi sáo và
hát. Quanh nơi họ ngồi là những hàng lan đất, đủ màu.
Mình lớn lên giữa cảnh cũ, mang
hồi ức về một thời vang bóng.
Họ không thành chồng vợ (có lẽ vì
vậy mà trở thành cuộc tình đẹp, hi hi
)

Một người biệt xứ, một người
không biệt, nhưng cũng đi xa.
Rồi một ngày người ấy xuất hiện,
trở về vườn xưa, lòng chạnh nhớ.
Nhắc bao nhiêu là chuyện, và
không quên được hoa móng tay. Thì ra cái loại hoa lan mọc khắp vườn nhà mình, có
3 màu vàng, hồng, trắng thường hay nở rộ trước và sau một trận mưa rào lại còn
có một cái tên ngồ ngộ “hoa móng tay”. Hèn chi hồi nhỏ mình hay gỡ những cánh
hoa ấy đặt lên móng tay rồi xòe ra ngắm nghía, mỗi ngón tay được nối dài thêm
một tí, xinh xinh với cái cánh hồng hồng
úp khít vào móng tay, cứ nghĩ mình là công chúa, mà móng tay dài chắc là phù
thủy thì đúng hơn. Hi 

Dạo ấy nàng về thăm mình, mang
theo mấy củ lan nhỏ xinh. Ui, làm như ở vườn
nhà loài hoa ấy giờ cũng tàn theo thời gian cùng với 2 người!!!
Mình chia tụi nó ra nhiều cái
chậu nhỏ, hàng ngày tưới nước, không mong chờ, không hồi hộp.
Hôm kia, trưa vắng, chợt nhìn ra
sân sau, giật mình: lan đất nở, không, hoa
móng tay chứ, xinh quá chừng. Một cái nụ nhỏ xinh, lơ ngơ trong nắng. Mình chia
sẻ niềm vui ấy với anh. Anh chỉ cười, làm mình cụt hứng. Phải thôi, cảm xúc ở
trong mình mà, có khi mình chia sẻ không đúng lúc ! 

Còn nàng, phải chăng đã chọn mình
để thắp lại những ngày vui cũ. 

Thương ghê