Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2021

Ngày nắng

Sân nhà em ngày nắng. 
Hoa muôn sắc lung linh. 
Bướm thảnh thơi bay lượn. 
Chim ca vang góc vườn.
:) :) :)










 

Thứ Hai, 12 tháng 4, 2021

Thịnh - Suy


Hôm bữa đưa tang Dì, qua một cánh đồng, qua 1 quãng sông đã cạn, bãi dâu  trên đất bồi xanh ngút ngàn. Cậu chỉ:

-         Ngày xưa đây là một bến sông, con sông dài chạy qua làng, trước khi hòa vào biển lớn,

Nó thực sự ngạc nhiên, không thể tin đoạn đường nó đang đi ngày xưa là lòng sông.

Cậu kể, làng này ngày xưa trù phú lắm, đó là vào những năm 50, 60. Nhà cố ngoại con ai cũng giàu,nhà ngói 3gian, tấp nập người làm công. Hết nửa cái làng này đi làm công nhà  cố con. Ông ngoại chú của con giàu đến nỗi, tiền không đếm xuể, bó lại từng bó rồi lấy thước đo. Nó khục khặc trong cổ “phải chi như bây giờ có máy đếm tiền cho khỏe he”!!!!

Thế  rồi  chiến tranh, rồi bao nhiêu dâu bể, người làng này bỏ quê tha phương. Hèn gì khi nó lớn lên, mỗi lần về quê ngoại,nó chỉ thấy 1 cái làng nghèo, dân làng gốc chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.

Nó thở dài, mới chỉ hơn 60 năm thôi, sao cuộc đời quay 180 độ! Thời vàng son ấy nay còn đâu?!

Đời như 1 giấc mộng dài, đâu dễ tránh nhiều cơn ác mộng.

 

 

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2021

Người Sài gòn ngày xưa và nay...


Tôi không có ý đả kích ai, cái gì, ở đâu, khi nào, tại sao?
Nhưng sự thật là người Sài Gòn tiềm ẩn sự nho nhã có truyền thống từ rất lâu...
Trong ký ức tuổi thơ, tôi thấy đàn ông ra đường mặc áo sơ mi bỏ vào quần, phụ mặc áo dài.
Phụ nữ ngồi phía sau xe gắn máy chỉ ngồi một bên, hai đùi khép kín.
Trong công sở họ nói chuyện với nhau thường mở đầu:
"Thưa ông", "Thưa bà".
Một lần ba tôi lái chiếc Honda SS 72 mới mua chở má và anh em tôi đi chợ Thủ Đức ăn chiều.
Khi vừa ra khỏi nội thành, một toán Cảnh sát đứng ra chặn đường. Họ nghiêm khắc nói:
-Thưa ông, thưa bà. Mong ông bà vui lòng không đi vào vùng mất an ninh.
Mẹ tôi trả lời:
-Thưa ông Cảnh sát. Chúng tôi chỉ muốn đưa bọn trẻ đi ăn chiều ở ngoại thành và xong ngắm cảnh rồi về.
Ông Cảnh sát nói:
-Vậy thì chúc ông bà và các cháu ăn ngon miệng. Nhớ, trở về nội thành trước khi trời sụp tối.
Nếu ông bà về trễ, vì trách nhiệm, buộc lòng tôi phải thực hiện những biện pháp nghiêm khắc. Mong ông bà hiểu cho.
Khi đi khỏi được một đoạn, má tôi dạy:
-Trước khi xưng hô, hãy chú ý đến ngón tay đeo nhẫn.
Nếu đàn ông có ngón tay đeo nhẫn thì gọi là ông, đàn bà gọi là bà.
Nếu không có ngón tay đeo nhẫn thì gọi là anh, là cô...!
Trẻ con thì gọi là các em...
Ngày trước người Sài Gòn xếp hàng ở tất cả những nơi công cộng như: Rạp chiếu bóng, rạp hát, nhà hàng có bán vé, Đại sứ quán các nước (chỉ trừ các bến xe).
Chỉ có trẻ con mới đánh giày. Và việc đánh giày được mặc định là không thu tiền công mà chỉ có tiền "boa". Trẻ đánh giày thường tập trung ở cửa các quán ăn, nhà hàng chờ thực khách. Thực khách ngồi vào bàn, trẻ đánh giầy kê chân thực khách lên thùng đồ nghề rồi cẩn thận chăm sóc đôi giày.
Xong việc, trẻ ngồi chờ. Khách ăn xong, tự cho tiền đánh giày. Khách không cho, trẻ đánh giày cũng không đòi. Hiếm khi khách không cho tiền. Lúc đó, giá 1 tô hủ tiếu Nam Vang là 20 đồng. Tiền "boa" đánh giày từ 1 đến 5 đồng.
Một lần, tôi được ba đưa đến Câu lạc bộ Làng Báo Chí (Thủ Đức) ăn cơm tự chọn (giống như buffet). Ba tôi căn dặn:
- Mỗi lần ăn chỉ lấy 3 muỗng cơm. Thức ăn thì chỉ lấy 3 món. Mỗi món không quá 3 miếng. Ăn hết, lấy nữa, chứ không được lấy nhiều, rồi ăn thừa, bỏ mắc tội. Nhìn xung quanh, tôi thấy ai cũng làm như vậy.
Bây giờ, người Sài Gòn cũ vẫn như thế, không thay đổi. Người Miền Nam cũ vẫn như thế, không thay đổi mấy.
Sài gòn chiện nhỏ...
Sài Gòn là một mảnh đất lạ kỳ. Nó kỳ lạ đến nỗi người ta luôn nghĩ về Sài Gòn mà lại chẳng biết viết gì về nó. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta luôn nhớ về nó khi đang ở trong lòng nó.
Những ai đã từng sống ở Sài Gòn chắc cũng từng quen thuộc với câu cửa miệng "chiện nhỏ" (phát âm đúng theo dzọng Sài Gòn là "chiện" chứ ko phải là "chuyện")
Một showroom sang trọng của một hãng xe hơi nổi tiếng mà giá của một chiếc xe nằm ngoài khả năng đếm của nhiều người, vào một buổi trưa trời nắng gắt bên ngoài nhưng bên trong vách kính thì mát lạnh. Anh nhân viên bán hàng mặc đồ vest với cà vạt và giày da bóng lộn đang ngồi xem tivi.
Có một cụ ông đi bộ ngoài đường mở cửa vào showroom. Trông ông có vẻ không được khá giả lắm, tuy cũng vận áo sơ mi ngắn tay cũ và một chiếc quần khaki ngả màu. Ông cụ bước vào, đảo mắt nhìn một lượt rồi chắp tay sau lưng đi đến những chiếc xe trưng bày và bắt đầu xem xét. Anh nhân viên bán hàng bật dậy đi theo cụ, anh đi nhẹ nhàng và tỏ vẻ lịch sự. Anh gọi cụ là ngoại. Ngoại ơi, ngoại à. Mỗi lần cụ dừng lại ở một chi tiết anh lại đề nghị được cho cụ xem rõ hơn, anh mở cửa trước, cửa sau, mở nắp ca-pô để cho cụ xem. Khi cụ tỏ ý thắc mắc thì anh lại nhẹ nhàng giải thích với cụ, cụ già cứ gật gù lắng nghe nhưng có vẻ không hiểu mấy.
Đi chán cũng mỏi, anh bán hàng mời cụ già lại chỗ sofa có cái bàn kiếng sạch bóng và mời cụ dùng café, loại café đá pha sẵn thôi. Mãi sau cụ già nói với anh: qua thấy chỗ bán xe hơi này sang trọng quá, lại có máy lạnh nên qua vô xem chơi, chứ xe này cả dòng họ qua gom tiền lại cũng mua không nổi. Anh nhân viên vẫn rất lịch sự: dạ con biết, sẵn ngoại vô chơi thì con giới thiệu luôn để ngoại coi xe, đâu phải ai vô coi xe cũng mua đâu ngoại. Anh cười, coi bộ hiền khô.
Sài Gòn trời nắng gắt, đi ngoài đường hay thấy mấy thùng ghi “trà đá miễn phí”, ai muốn uống thì uống, dân xe ôm, xích lô là khoái dữ lắm, ghé uống ừng ực rồi cứ vậy đi, không cần phải cảm ơn...
Một lần ông xe ôm chở tôi xin phép tấp vô lê uống ly trà đá, tôi mới biết là có trà đá miễn phí. Đó là thùng trà đá miễn phí tôi thấy đầu tiên, nó ở gần bệnh viện 115, mặc dù nó không có bảng ghi “miễn phí”, chỉ thấy một thùng trà đá để ngoài đường, ai qua lại nếu biết cứ tự động rót mà uống. Uống hết có người ra châm trà, châm nước, bỏ đá vô.
Tôi hỏi ông xe ôm, trà đá miễn phí kiểu vầy có nhiều không chú. Ổng nói cũng nhiều, tùy mình biết chỗ mà ghé uống, trời nắng vầy có ly trà đã cũng đã lắm chú.Tui không phải nghèo đến mức cần phải uống trà đá miễn phí, tui uống bị thấy khoái vậy thôi...
"Bây giờ cầm tờ báo lên là rầu, hết muốn coi báo”- Câu này của một đại gia Sài Gòn. Đại gia này có lẽ đã về hưu, con cái đã thành đạt lấy vợ lấy chồng ở riêng hết. Đại gia này thường hay ngồi ở quán café cóc của bà già ở mẩu chuyện số 3. Sáng nào cũng có mặt, dù nắng hay mưa.
Sáng nào đại gia cũng mua báo, chắc chắn là có Tuổi Trẻ, Thanh Niên, Người Lao Động, Công An, Pháp Luật… thỉnh thoảng mua tờ tạp chí hoặc nguyệt san. Đại gia chỉ mua báo của hai người, một con bé và một thằng bé quen, bữa đứa này bữa sau đứa kia. Hai đứa trẻ bán báo không bao giờ cạnh tranh nhau quyết liệt hoặc tỏ ra giành mối, chúng vui vẻ cùng phục vụ một vị khách hàng. Đại gia mua rất nhiều nhật báo nhưng lúc ra về chỉ đi tay không.
Sau này, khi có dịp ngồi ở quán café cóc đó suốt một buổi sáng tôi mới biết. Nếu hôm đó đại gia mua báo của thằng bé, sau khi đọc xong ông sẽ gấp tờ báo lại như cũ và đem cho con bé đi bán tiếp và ngược lại, nếu mua của con bé thì ông sẽ đem cho thằng bé để nó đi bán cho người khác, tiền thì ông vẫn trả đủ.
"Cho nhiêu cũng được” – Câu này ai ở Sài Gòn chắc là biết, chắc thỉnh thoảng có nghe, nhất là khi đi taxi, xe ôm, xích lô… nếu là khách đi quen rồi hoặc quãng đường gần quá khó trả giá thì bác tài sẽ nói vậy: chú (cô) cho nhiêu cũng được. Nói vậy chứ ai đành lòng cho ít, ví như đúng ra bảy ngàn thì khách sẽ đưa mười ngàn cho chẵn tiền.
Đó cũng không hẳn vì ít tiền quá mà nói vậy, cũng có khi nhiều thứ giá trị hơn người bán cũng nói: cho nhiêu cũng được. ví dụ như chuyện có cô giáo nọ dạy văn ở một trường cấp hai, cô nổi tiếng là thương học trò như con. Mỗi buổi sáng cô hay đi chợ ở gần nhà để tiện việc cơm nước. Trong chợ có rất nhiều người biết cô là cô giáo, và họ thường gọi luôn là “cô giáo”. Nhiều khi cô giáo cũng khó xử với các bà, các chị trong chợ, họ cứ bỏ vô giỏ cô khi thì con cá, khi thì bó rau, khi thì ký thịt… khi cô đòi trả tiền thì họ không chịu lấy hoặc nói: cô giáo cho nhiêu cũng được...
(Đinh Trực sưu tầm tổng hợp)
share từ FB cô Bảo Nhi Lê


Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2021

BG

 Cái này bên nhà anh Ngốc Xịt, anh ấy cũng chẳng biết mình là ai, nhưng ông Bùi Giáng và Cô Kim Cương thì mình biết. Thôi thì mạn phép xin , như một mối "tình đơn phương" của nó  với 2  người vậy.!

Trích hồi ký Kim Cương
Phần 8 : Một tình yêu kỳ dị
“... Ông coi tôi cũng là một cô Kiều hương sắc. Ông nghĩ tôi cũng nên cảm nhận mình là Kiều, đồng cảm Kiều cũng như Kiều đồng cảm với Đạm Tiên. Chính vì vậy ông không thể chịu đựng được khi tôi chỉ thuộc Kiều lõm bõm.
Trong một lần trao đổi về Kiều, tôi đọc mấy câu lỡ sai có một chút, ông liền đập bàn, la hét, nhảy dựng lên: “Tại sao Kiều mà cô nói như vậy? Đó không phải là Kiều mà là Đạm Tiên”.
Thấy ông trợn mắt giận dữ, tôi cứ ngỡ ông sắp bóp cổ mình tới nơi. Tôi quên mất rằng ông cũng yêu Kiều say đắm như tình cảm ông đang dành cho tôi.
Tôi hỏi ông sao ông chưa bao giờ xem tôi diễn mà lại ái mộ tôi quá mức bình thường. Ông nói với tôi ngày đầu tiên gặp tôi mặc áo dài lụa trắng trong đám cưới của Hạnh - Thùy, ông nhìn thấy hào quang tỏa ra xung quanh tôi. Do đó mà tình cảm ông dành cho tôi có sự thiên vị và trọn vẹn. Bất cứ những gì tôi nói ông đều tin.
Thỉnh thoảng, mỗi cái tết ông đều tranh thủ về, lì xì tôi vài đồng bạc, xông đất nhà tôi. Có lần ông đóng vai phụ trong một phim gì đó trên Đà Lạt, sau khi lãnh tiền thù lao ông liền mua hai trái xoài đem tới nhà tôi và nói “Tặng mẫu hậu Kim Cương thành quả lao động đầu tiên của tôi”.
Ái mộ thơ ông, cũng có nhiều nhà văn nữ tìm tới nhà thăm hỏi đều bị ông chửi té tát và đuổi đi. Ông tuyên bố “chỗ này chỉ để dành cho Kim Cương được tới mà thôi”.
Trong cuộc đời tôi, cái hạnh phúc có được tình yêu của Bùi Giáng là hạnh phúc chưa bao giờ bị hụt hẫng. Tình yêu kỳ dị của ông là duy nhất của nhân loại thì cái hạnh phúc tôi có được từ tình yêu của ông cũng là một thứ châu báu có một không hai.
Năm 1998, ông té bị chấn thương sọ não, được chở vào Bịnh viện Chợ Rẫy. Gia đình ông gọi tôi đến, khi đó tôi thấy ông sạch sẽ, đầu cạo sạch, không còn mớ tóc bù xù, quần áo bịnh viện thì trắng bong, không còn chút gì là Bùi Giáng của tôi ngày nào cả.
Tôi bàn với anh Hoài, cháu ông, nên để bác sĩ phẫu thuật cho dù chỉ còn 1% hi vọng. Sau một đêm hồi hộp chờ đợi, 4 giờ sáng hôm sau tôi được gia đình cho hay ca phẫu thuật không thành, ông đã ra đi mãi mãi.
Đám tang ông diễn ra tại chùa Vĩnh Nghiêm khá ấm cúng, đầy đủ những gương mặt bạn bè thân quen trong giới văn nghệ, có cả những người ái mộ thơ ông, tôi làm chủ tang lễ theo lời yêu cầu của gia đình.
Anh Trịnh Công Sơn dẫn anh Trần Mạnh Tuấn đến trước quan tài của ông thổi saxophone và anh hát bài Một cõi đi về như một lời tiễn biệt ông.
Bên mộ ông, trước giờ hạ huyệt, tôi đã nhẹ nhàng nói như ông đang nằm im lặng lắng nghe: “Thưa ông Bùi Giáng! Đời ông là một đời giang hồ, chỉ biết yêu thương mọi người và mong được mọi người yêu thương lại. Mấy hôm nay, với bao tình cảm thương tiếc của bạn bè cũng như mọi người dành cho ông, chắc ông cũng mãn nguyện rồi. Riêng tôi có ba điều cảm ơn ông.
Thứ nhất, ông đã để lại một sự nghiệp thơ ca ẩn mật cho muôn đời sau.
Thứ hai, cảm ơn mối tình đơn phương 40 năm ông dành tặng tôi, tới giờ tôi có thể nói đó là mối tình lớn, ông là người yêu tôi chung thủy nhất, lâu dài nhất.
Thứ ba, cảm ơn vì ông đã cho tôi một bài học rằng dù điên hay tỉnh, giàu hay nghèo, già hay trẻ, trong lòng mỗi người đều phải có một mối tình chân thật để sống”.
Tôi viết những dòng chữ này để tưởng nhớ đến ông.
Gần 60 tuổi, ông tới nhà tôi với đôi mắt nheo nheo không nhìn thấy rõ. Tôi dắt ông đi mua cặp kính lão. Nhưng chỉ một tháng sau, ông xuất hiện với một bên tròng kính bị bể vì người ta đánh. Tôi năn nỉ ông: “Tôi mua cho ông kính mới nghen”. Ông lắc đầu: “Thôi cô, nhìn đời bằng một con mắt đủ rồi”. Đôi khi tỉnh táo, ông cũng viết cho tôi những bức thư rất dễ thương và trân trọng mà đến tận bây giờ tôi còn lưu giữ:
Cô Kim Cương yêu quý
Kể cũng gần 50 năm quen biết và yêu mến cô. Đó là hạnh phúc lớn đi suốt đời tôi. Sau này cô cao hứng đến nhà viếng thăm tôi. Ấy thật bất ngờ. Rủi ro lần đầu tôi say rượu chẳng biết gì cả. Lần thứ nhì, tôi tỉnh tảo. Tâm hồn thoải mái như được cùng tiên tái ngộ.
Mấy ngày rày cứ giở mấy tấm ảnh chụp chung với cô. Gương mặt cô càng ngày trông càng lạ. Mấy đứa cháu gái cháu ruột, cháu dâu chúng xúm xít trầm trồ: “Cô Kim Cương ngoài đời trông đẹp hơn trên tivi… Lạ quá! Lạ quá!...” Gương mặt cô có nét hồn hậu, trung hậu dịu dàng. Ai ai cũng nhận thấy thế. Hình như sau này cô gặp hạnh phúc lớn hay sao mà bỗng nhiên trông cô càng trẻ hơn xưa nay?
Lúc trước đọc báo nghe cô nói có ý mua cho tôi một cái nhà. Tôi cảm động đến ngẩn ngơ. Giữa đêm tỉnh giấc, còn âm ỷ khóc lóc một mình. Nhưng cô nghĩ xem? Làm sao tôi dám chấp nhận? Tôi vốn già điên say rượu… Ở với tụi cháu sum vầy sum vầy mấy chục năm nay, chúng quen thuộc tính nết tôi rồi. Chúng vui vẻ hân hoan chịu đựng. Nhiều lúc tôi lại có ý chọc cho chúng la ngầy để nghe cho vui vẻ cái lỗ tai… đỡ buồn hiu quạnh… Tuổi già tôi có được đôi ba bạn thân và còn giữ được tình nghĩa của cô thì thử hỏi còn gì tốt đẹp hơn nữa?
Xin mời cô thỉnh thoảng ghé lại nhà coi như đi nghỉ mát. Chỗ tôi ở có thể gọi là một thôn xóm thơ mộng. Ai ai cũng vui vẻ, thân mật hiền lành. Ít xảy ra ồn ào náo động. Đúng là nơi sinh hoạt lý tưởng. Được nhìn thấy cô là tự nhiên hết buồn, hết điên, hết say rượu.
Chúc cô suốt đời sung sướng
Bùi Giáng 98 (Mậu Dần)
(Lá thư được trích trong tập thơ Cuối đời của thi sĩ Bùi Giáng 1988)



Một mối chân tình đầy ảo vọng, và không chút trần tục.

Thứ Hai, 22 tháng 3, 2021

Em Vàng

 

Thực ra em có tên là Kid, nhưng nó vẫn thích gọi em í là Vàng, cho nó thuần Việt,hi hi. Ah, tự nhiên chợt nhớ ra có cái phim Cậu Vàng. Mà hông phải nó bắt chước đâu nha.

Em Vàng chẳng phải của nó, mà của hàng xóm,chủ nhà là bạn nó.

Nó quen biết em Vàng từ cái ngày em í bằng cỡ cục gạch! Đi lăn tăn khắp đường, có lúc chạy ọt vô nhà nó, thỉnh thoảng cũng vô tư để lại vài điều phiền phức. Nhưng nó không giận em Vàng. Không biết thì không có lỗi!

Ngày tháng thoi đưa, em Vàng thành thiếu nữ, cả một vùng trong bán kính 1km phố nhà nó hầu như chỉ vài em giống cái, nên ngoài đường  tự nhiên trở nên nhộn nhịp, có ngày mới 5g sáng đã nghe chí chóe. Ngày ấy em Vàng còn ngây thơi, hay là “chảnh chó”, em chẳng thèm để ý anh nào. Thương nhứt là có 1 anh trắng trẻo đẹp trai, nhìn thanh tao lắm lắm, mặt mũi hiền lành trồng cây si. Ảnh có 1 chiến lược tán đàng hoàng; Đầu tiên ảnh lẽo đẽo bám đuôi em Vàng, sau thấy không hiệu quả, ảnh quay sang nịnh nọt bà chủ nhà. Cô chủ, bạn nó cũng có cảm tình với ảnh. Ảnh theo cô chủ vô bếp, chỉ việc ngồi đó, ngước đôi mắt đen láy nhìn chị chủ, thỉnh thoảng còn tỏ ra thân thiện dúi mõm vào người cô chủ. Có bữa cô chủ đi thể dục, ảnh chạy theo suốt cả mấy đoạn đường dài. Xong về ngồi trước cổng nhìn vô, có lúc cũng đánh bạo lại gần thân mật với em Vàng, bị em í vùng vằng lảng tránh, thấy thương ảnh gì đâu!

Cũng hơn 1 tuần, liên tiếp ngày nào ảnh cũng đến, từ 5g sáng đã có mặt, loanh quanh luẩn quẩn cả ngày trước cổng mà cũng không dám tiếp cận em Vàng, vì cái tính đỏng đảnh của em í. Có ngày ảnh ở luôn đến khuya, không chịu về, cô chủ sốt ruột khuyên:

-         Về nghỉ đi, tìm gì ăn đi, đói bụng không? Mai rồi qua!

Ảnh chỉ cúi đầu, si tiếp!!!!!! :)

Dạo đó nó cũng có cảm tình đặc biệt với anh Trắng này.

Chiến thuật lấy lòng chủ nhà quả là kì công. Nhưng em Vàng đâu phải người, em í có bản năng của loài vật, chưa đến lúc thích thì đành chịu vậy.

Hết mùa yêu đó, em Vàng vẫn son rỗi.

Mùa hai, em Vàng có bầu, nhưng không giữ được thai.

Mùa ba, cái lần nhùng nhằng trước cổng nhà nó, nó thích chí chụp ảnh lại. Thế mà em Vàng mang bầu, cả chủ  Vàng và nó hồi hộp tìm hiểu mấy tháng sẽ đẻ, đẻ thì ai đỡ,….vvv

28 Tết, em Vàng trở dạ. Lần này, cậu chủ em Vàng gọi điện báo:

-         Chị giúp em với, em có chuyện quan trọng.

Làm mình thót tim! Giọng tên chủ chuyển qua thì thầm: Con chó nhà em sinh 6 con.

Mèn ơi, có vậy mà nó giỡn, làm mình cũng lo.

 


Nhìn cưng quá chừng!

          Em Vàng không đủ sữa cho 6 đứa con,  vú thì nứt ra, sưng tấy, nhìn thân hình gầy ruộc của nó,tự nhiên thương quá. Rồi cái bịnh viêm ruột  ập đến,  mẹ con nhà Vàng bỏ ăn,bỏ uống mấy ngày liền. Hai trong 6 baby không chống chọi nổi đã rời Vàng vĩnh viễn. Lúc biết mình sắp ra đi, 1 baby nhảy lên người mẹ, ôm lưng nghẹo đầu rồi gục ngã. Haizz. Baby thứ hai ôm mẹ xong chui vô gầm bàn rồi nằm im ở đó mãi mãi.

      Thời điểm đó em Vàng không nhấc nỗi tấm thân mình chứ nói gì chăm sóc các baby.

        Thế rồi, những ngày đen tối ấy cũng qua, ăn uống trở lại, mấy mẹ con em Vàng lại mũm mỉm, đáng yêu.

        Nhưng 2 ngày nay, em ấy thẫn thờ. Theo dõi hành động của em í, cô chủ em Vàng - bạn nó kể:

-         Giờ khỏe lại, mới nhớ mình mất 2 đứa con. Cứ rên ư ử và thất thiểu đi tìm khắp nơi. Tội nghiệp.

        Ôi, tình mẫu tử. Nó còn biết em Vàng nhường cơm cho con, không cho mấy baby ăn xương sợ mắc cổ nữa.Bất giác nó nhớ bài Lòng Mẹ, ngày nhỏ Cô Út nó ngồi bên bệ cửa thổi sáo: "Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào...."