Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

Drive my car!

Thức dậy mà tiếc hùi hụi, cằn nhằn tự trách mình để báo thức không đúng lúc, hi hi :)
Tự nhiên có người giao cho mình 1 chiếc xe hơi cổ từ cái thời Napoleon còn cuổng trời, he he, Nhìn vào ghế lái mình cứ suy nghĩ không biết làm thế nào để chui vô được đây, cái trần thì thấp lè tè, ghế lái nằm lọt thỏm sâu lút ở đâu đâu, còn khoảng cách chân, mèn ơi, thương cặp giò dài của mình quá, hổng biết nhét đâu cho hết đây, hic.
Mình sẽ  chở 1 yếu nhân đi dự một lễ hội, mà muốn đến đó thì sau một quãng ngồi trên xe hơi thì phải xuống qua 1 con đò, may mà hông thấy được giao nhiệm vụ lái đò! Xuất phát thì mình quên cái kính, ngồi vào rồi thì quên cái giỏ xách, đặt cái giỏ xách lên sàn rồi thì phát hiện quên cái điện thoại, cứ lòng vòng ra rồi vô, vô rồi ra hoa cả mắt, ngồi vô ghế lái, đề máy, gạt nhẹ cần số, cài số dze để thoát gara thì “tèng téng teng” báo thức!!! Haizz, tiếc gì đâu, đang chuẩn bị được vi vu với cái xe số sàn vốn mình vẫn thích.
Mơ này chắc ám ảnh cái chuyện “Drive my car” vừa mới đọc xong đây.
Cuối tuần, thôi tự lái xe mình làm 1 vòng bù cái khoảng ấm ức đeee!

 :) :) :)

Thứ Hai, 11 tháng 9, 2017

11/9

Sáng mở mắt, nghe truyền thông nhắc đến ngày này. Năm ấy, cũng có một sự kiện làm thay đổi cuộc sống của mình, có vẻ sự thay đổi ấy là một điều may mắn, không thì, giờ này mình cũng luẩn quẩn, cuốn trong sự mù rối, nhàn nhạt bất tận.
Sáng cuối tuần thức dậy, nghe cái lưng ê ẩm, biết ngay sự trở lại của nàng, cả 1 ngày CN loay hoay với nửa cái lưng như vác đá, ê ẩm. Chiều nghĩ ra cái trò đi xoa bóp, haizz, hay đâu trâu cà nhắc thành trâu què thật sự. Một đêm không ngon giấc với những cơn đau bất chợt khi trở mình, ngẫm cứ nằm thẳng, để nếu có chết, mọi người phát hiện ra mình trong tư thế đàng hoàng. hi hi :
Sáng ni, đổ bệnh lười, nghỉ.
Uhm, nghỉ nằm nhà để tưởng niệm, đó là lý do mình trả lời cho những câu thăm hỏi khi thấy mình vắng bóng. He he :)

Thứ Năm, 31 tháng 8, 2017

Đi

Thình lình là đi, chẳng tính trước, leo lên mây

rồi trở lại, hồi đó chưa có anh này

sông vẫn nặng phù sa

mà lòng người dường như có khác, đường nhiều hơn, cầu nhiều hơn, nơi đây ai còn mua bán, thảng thấy man mác buồn

không biết người ta đang xây những gì, có giúp người dân bớt đi nghèo khó

đó đây hiển hiện 1 nền văn hóa  của quan hệ gọi là môi răng!


nhà cổ Tây Đô

Hông biết sắp tới chập mạch đi đâu nữa đây, hi hi :)

Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017

Tự giác

Chiều, đi làm về, đến ngã tư đèn đỏ, như mọi lần, mọi người đều dừng đúng vạch trắng, nhưng sao lần này một dãy xe dừng cách vạch 2m, nhìn lại thì toàn cánh đàn ông, con trai. Lấy làm lạ, nhích lên một chút, thì phát hiện ra, ngay vạch phía trước là 2 em xinh tươi, váy ngắn nõn nà!!!!
Mọi việc đã rõ! Mình có nên đề xuất Bộ GTVT bỏ hết mấy cái trụ đèn xanh, đèn đỏ vô tri vô giác thay vào đó là mỗi ngã tư là mấy em chân dài đứng điều khiển. Hi hi :)

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

Em

Một tin nhắn, thế là chúng mình gặp nhau. Từ ảo bước ra đời thực, vừa thật gần, vừa xa xôi J
Mưa rả rích, quán chỉ có 2 chị em, cứ rỉ rả trò chuyện. Nhờ em mà mình biết mấy cảnh quay trong phim Cô gái đến từ hôm qua là trường em, là nhà chú, bác em. Cảnh quê mình dzô phim dễ thương chết đi được. Cái cây đa, mà bà nội kể ngày xưa mỗi bận đi ngang trời xẩm tối là nghe tiếng khóc trên ngọn cây. Chừ dzô phim nó lung linh quá chừng.

Em nhẹ nhàng, dễ thương và duyên dáng, như cái tên em, như những câu chữ em dùng.!
Hôm nay, mở tủ áo quần, mùi thơm nhè nhẹ, giật mình, nhớ đến em, món quà đáng yêu mà em tặng. Cám ơn em, ngọt ngào hương quế…. :)
:)