Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2024

CẦU

 Nó không thể tưởng tượng một ngày ngay ngõ nhà ngoại ngày xưa bây giờ lại có một nhịp cầu. Xưa về ngoại, nó không dám ra bãi sông, vì ngoại dặn:

- Không có người lớn thì đừng ra đó, hổng chừng trượt chân con té, trôi mất, ngoại tìm hổng ra đâu.

Nó chỉ biết qua rặng tre dài, xuống 1 cái dốc, rồi qua một cái bãi dâu, một bãi cát dài, là đến sông. Nó thường thấy, chiều về người ta lùa trâu, bò từ bãi sông về làng.

Cách nhà ngoại không xa về phía trên  khoảng giữa làng có một cây cầu tre, nối 2 thôn, bên kia sông có 1 cái chợ nhỏ xíu, cạnh đình làng, cạnh một gò cao (nghĩa địa làng đó nha).

Mỗi năm có một mùa lụt, cây cầu tre lại bị mục, những lúc đó, dân làng 2 bên qua lại với nhau bằng đò, đứng bên này gọi đò bên kia sông, chủ đò là một bà dân sông nước, người nhỏ nhưng rắn chắc, tay chống sào thoăn thoắt. 

Năm ngoại mất đúng ngay mùa lụt, nó còn nhớ như in, để quan tài ngoại trên ghe dân làng đẩy theo dòng nước ra đến bến đò thì dân khiêng ngoại lên đò, qua sân đình thì nghỉ đó một chút rồi qua cái gò cao ấy, và ngoại nằm đó, nằm miết cho đến bây giờ...

Cái thuở chưa có tivi, chưa có internet, tạm gọi là chưa văn minh! hi hi. Lâu lâu, mấy đoàn cải lương về, họ hát ở sân đình, dân bên này lại xuống đò qua bên kia, đó cũng là mùa trai gái hẹn hò!

Ở bên làng ấy còn có cả một đoàn cải lương, diễn viên ban ngày làm đồng, tối về đi diễn, kép chính làm rể của làng nó, nên hàng ngày nó vẫn thấy kép đi ngoài đường.

Đêm nào bên đình có hát, mặc dù cách xa, phải qua 2 làng, nó vẫn nghe lanh lảnh những câu vọng cổ, còn có cả những tối hát bộ nữa chứ, hát bộ thì thêm tiếng trống chầu, càng khuya nghe càng rõ.

Nó vẫn qua lại giữa 2 thôn bằng đò trong một thời gian dài, mỗi lần về làng và đi thắp hương cho ngoại.

Sau này người dân 2 thôn cũng mấy lần làm lại chiếc cầu tre, cầu gãy thì lại đò, rồi dần dà đường nhựa, đường bê tông lên ngôi, đi vòng mặc dù xa hơn nhưng vẫn là sự lựa chọn ưu tiên của dân làng. Vậy là bến đò không còn nữa, nhiều lần nó đứng trên gò cao chỗ ngoại nằm, nhìn ra sông, nhìn về bên làng của nó, thật sự là ngậm ngùi.

Nó vẫn ước có 1 cái cầu để dân 2 bên gần nhau  hơn, nhưng sâu thẳm trong lòng nó vẫn ích kỷ, tiếc cái bến đò. hi hi

Tất nhiên sự ích kỷ sẽ không tồn tại. Một chiếc cầu bê tông hẳn hoi, mới toanh xuất hiện ngay ngõ nhà ngoại nó. Bây giờ nó qua chỗ ngoại nằm thiệt là gần.

Mừng cho dân 2 thôn, cầu đây nè.Dễ thương quá chừng,




Đi ngủ đã, có thể sẽ viết tiếp, hi hihi

Thứ Ba, 17 tháng 9, 2024

Hứa

            Nó, trong cuộc sống, dù lời hứa với những người không quen, hay 1 trẻ nhỏ đều cố gắng thực hiện. Vậy mà có 1 lần,  đã có 1 lời hứa với 1 người, nó đã lỡ không thực hiện, và đúng là “1 lần thất tín, vạn lần thất tin”.

Hồi đó nó thích đọc, cái gì cũng đọc, nhà nó chẳng có gì ngoài sách Ba mua thời còn đi dạy. Nó đọc vậy thôi, chứ đầu óc hậu đậu, nên cũng chẳng nhớ gì mấy, nhưng có lẽ, giai đoạn trí óc nó sáng sủa nhất là lúc học phổ thông, bằng chứng là những gì đọc trong thời gian đó, nó vẫn còn nhớ. Hi hi.

Nó thất tín, bởi, dạo đó có 1 cuốn sách hót hòn họt, dân có chữ nghĩa đua nhau đọc, nó cũng “đú trend” muốn đọc. Nhưng, quỷ tha ma bắt thế nào nó lại hứa với người là sẽ không đọc, và cũng không hiểu lý do. Cuối cùng vì tò mò, nó đã đánh mất lời hứa.

Khổ thay, chính việc này đã làm nó hối hận không lâu sau đó, hối hận vì một lý do khác: đã đọc một sản phẩm của một bồi bút. Cũng may, với đầu óc hay quên, những gì đọc được cũng chẳng còn trong đầu nó! Mỗi người một chính kiến, nó tôn trọng quan điểm cá nhân, nên không bàn gì sau đó nữa. Nó không thích tác giả đó cũng như không thích một cô cũng thuộc tầng lớp nổi tiếng đương thời. Nó có cực đoan quá không khi một lần phát hiện ra cô đó đã lấy 1 hình ảnh trên trang blog của nó đem về nhà mình mà không một lời chú thích. Một hành động không nên có ở một người mà đời nay gọi là trí thức. Hic.. Cũng một vài lần gạt bỏ ấn tượng không tốt về cô ấy qua câu chuyện của nó, một cách công bằng nó cũng thử theo dõi fb, blog cô ấy, nhưng đọc và cảm nhận cũng thấy có gì đó lấn cấn, không phù hợp. Nó nhận ra rằng, nền tảng văn hóa là một điều vô cùng quan trọng, ẩn sâu bên trong mỗi con người và làm nên sự khác biệt. một khoảng cách vô tận không bao giờ rút ngắn được bằng bất cứ loại học vị gì. Và, nó thoáng chợt rùng mình buồn bã nghĩ đến sự mất dần, mất dần....

Những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ......


Quà tặng  của thầy cho nó.  hi hi  😏😏😏😏
Nó. Một người xấu xa nhất thế giới. Một người nói một đường làm một nẻo! và... vô học Hic.


Thứ Hai, 2 tháng 9, 2024

Tháng 9

 Cưng chưa, ngơ ngơ chua biết đi về đâu😏


💖, tháng 9 cho cái màu vàng phong thủy nghen, heee