Blog không có chức năng như fb, để hàng năm nhắc nhớ một kỷ
niệm, mà tính nó thì hay quên. Nhớ là nó đã viết một bài về Hắn, đó là một người
mà chẳng hiểu vì sao, chỉ nghe qua giọng nói là nó đã có cảm tình, trên đời có
những thứ chẳng giải thích được. Trái đất tròn, đúng tròn, nhờ Mark
Zuckerberg, nó tìm lại được Hắn, theo dõi để được đọc những stt về
nhạc, về những chuyến đi, không biết có phải vì nghề, và thầm cảm phục, nó mơ
màng nghĩ Hắn là hiện thân của một người đàn ông tự do đúng nghĩa.
Bất ngờ tối nay nó đọc được một stt của Hắn:
“Bữa nay là đúng 3 tháng mình qua Singapore làm việc.
Hồi chuẩn bị giấy tờ đi làm, mất thời gian hơn dự kiến khá
lâu nên cha có hỏi "ủa sao con còn chưa đi làm" mình trả lời "giấy
tờ hơi trục trặc chút, chắc phải vài tuần nữa" Câu hỏi tiếp theo của cha
khiến mình thấy thương hết sức "có phải tại cha làm cho chế độ cũ mà giấy
tờ khó khăn không" mình vội trả lời, không có, không liên quan gì hết.
Cha hồi đó làm bác sĩ quân y cho chế độ cũ, tức là bên thua cuộc. Hồi nhỏ mình nghĩ làm bác sĩ cho bên nào thì cũng là cứu người Việt mình mà, đâu có sao. Nhưng khi tốt nghiệp ra trường thì mới thấy đâu có đơn giản vậy.
Cho đến giờ, chuyện lý lịch khiến mình không thể được nhận vào làm xảy ra ở duy nhất một cơ quan, chính là cơ quan mà ai cũng nghĩ là mình đang "làm việc/công tác" hay "ăn lương" ở đó. Thật sự, sau 20 năm, mình chưa bao giờ nhận được lương hay thưởng ở cơ quan đó mà mỗi tháng chỉ nhận được khoản thu lao dành cho mỗi chương trình mình đã thực hiện trong tháng và cho đến nay, cũng chưa có ai đoán đúng được khoản thù lao đó là bao nhiêu.
Cha hồi đó làm bác sĩ quân y cho chế độ cũ, tức là bên thua cuộc. Hồi nhỏ mình nghĩ làm bác sĩ cho bên nào thì cũng là cứu người Việt mình mà, đâu có sao. Nhưng khi tốt nghiệp ra trường thì mới thấy đâu có đơn giản vậy.
Cho đến giờ, chuyện lý lịch khiến mình không thể được nhận vào làm xảy ra ở duy nhất một cơ quan, chính là cơ quan mà ai cũng nghĩ là mình đang "làm việc/công tác" hay "ăn lương" ở đó. Thật sự, sau 20 năm, mình chưa bao giờ nhận được lương hay thưởng ở cơ quan đó mà mỗi tháng chỉ nhận được khoản thu lao dành cho mỗi chương trình mình đã thực hiện trong tháng và cho đến nay, cũng chưa có ai đoán đúng được khoản thù lao đó là bao nhiêu.
Sau khi gặp vấn đề về lý lịch với cơ quan đó
khi vừa mới tốt nghiệp, mình không còn bất cứ ý định nào làm việc với cơ quan
nhà nước nữa. Tại biết có xin vô cũng hông được. Còn những nơi khác thì nghe
cái tên mình là người ta nhận rồi ahihi (thiệt ra cũng chưa có lần nào đi xin
việc thì phải)
Tuy nhiên mình cũng không mất thời gian oán trách hay chửi bới gì.
Tại mình nghĩ cuộc sống cũng khá công bằng, lấy đi cái này thì trả lại cái khác. Nhờ không làm việc ở cơ quan đó mà mình có cơ hội làm nhiều công việc khác nhau, đi đây đi đó khá nhiều, thôi thì hông đóng góp được cho đất nước thì đóng góp cho con người vậy. Và khoản thu lao mỗi tháng nhận được không đủ mua 1 cái đĩa nhựa mới nhưng lại nhận được rất nhiều những thứ vô hình khác.
Tương tự, đi một mình có thể tự chụp hình cụt đầu cụt chân nhưng đổi lại tự do thoải mái hết sức”
Tuy nhiên mình cũng không mất thời gian oán trách hay chửi bới gì.
Tại mình nghĩ cuộc sống cũng khá công bằng, lấy đi cái này thì trả lại cái khác. Nhờ không làm việc ở cơ quan đó mà mình có cơ hội làm nhiều công việc khác nhau, đi đây đi đó khá nhiều, thôi thì hông đóng góp được cho đất nước thì đóng góp cho con người vậy. Và khoản thu lao mỗi tháng nhận được không đủ mua 1 cái đĩa nhựa mới nhưng lại nhận được rất nhiều những thứ vô hình khác.
Tương tự, đi một mình có thể tự chụp hình cụt đầu cụt chân nhưng đổi lại tự do thoải mái hết sức”
Ui, thì ra, Hắn có một hoàn cảnh
gần gần câu chuyện của gia đình nó, tự nhiên sự quý mến càng tăng gấp bội, lập
tức nhắn tin xin chia sẻ, và nhận được câu trả lời hết sức thân thiện.
Gần đây, nó cũng biết được có
những điều kỳ quái gọi là quy định, ở đó không có chỗ cho những người tài nắm
quyền, dù 1 quyền nhỏ nhất, hình như họ sợ người tài. Mà những người tài họ có
cần gì mấy cái thứ vớ vẩn ấy.
Buồn quá, cho những tài năng!
Không, đúng hơn là buồn cho một xh ấu trĩ.
Không, đúng hơn là buồn cho một xh ấu trĩ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét