Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

Đông muộn


Sau một đêm mưa gió, sáng nay mở mắt cảm nhận mùa đông bắt đầu. dù Lập đông đã qua lâu rồi, trời mưa rỉ rả, gió bấc lành lạnh đẩy những cây cối ngoài vườn xô nghiêng trong một bầu không khí xám mờ. Và mình đọc, tự nhiên lại có sự trùng hợp về sự ảm đạm của những câu chuyện và thời tiết bên ngoài, càng đọc lòng mình càng nghẹn tắt, sâu xa đâu đó là sự phẫn uất. Bóng dáng Ba mình như hiện rõ trong từng chương, từng mục. Nước mắt mình không chảy được, mọi thứ dồn lên và đóng thành cục. Mặc dù minh không chứng kiến (không biết vậy có được coi là may mắn), nhưng mình cảm nhận được tất cả qua những câu chuyện vãng từ mẹ, từ các anh và nhất là sau khi đọc cuốn Di cảo các anh đã hoàn thành. Mình không dám nghĩ những vấn đề có tầm vóc lớn hơn, mình chỉ nghĩ về những gì xảy ra trong cuộc sống đời thường  của những người thân trong họ tộc. Và thầm tiếc, sự ngu muội đã chôn vùi tàn nhẫn trí tuệ... (!)
Mình đã làm một con cún, mình rất buồn vì điều này, sau một tuần giữ đúng lời hứa với anh, một người mà mình rất quý. Mình hiểu lý do mà anh đặt ra để mình hứa, và mình cảm ơn anh về điều này. Anh khắt khe quá không khi bắt em làm ngơ trước câu chuyện của chính mình.
Đâu đó thảng một tiếng thở dài. Mùa đông năm nay về muộn.

6 nhận xét:

  1. Bài này buồn quá tunrua ơi.

    Trả lờiXóa
  2. Dạ, lâu lâu em lại mưa nắng vậy chị ah! hì

    Trả lờiXóa
  3. Man mác buồn cún ạ! Vui và may mắn nhân mùa giáng sinh nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ, cám ơn anh. Lại gặp nhau anh hì, em rất vui!

      Xóa