Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2017

TẶNG MỘT NGƯỜI EM GÁI

Tự nhiện mình quét sân, quét ngõ lại được vào thơ: Hi hi  :)

TẶNG MỘT NGƯỜI EM GÁI
Vườn xanh rợp mát quanh thềm
Nhạt phai mấy độ vàng thêm nắng chiều
Vẫn còn một đóa cô liêu
Nhẹ thoang thoảng ngát hương dìu dặt bay
Chiều hôm quét lá rụng đầy
Vô tình khẽ động bàn tay chạm gì ?
Sầu rơi dưới chổi quét đi
Niềm kia nỗi nọ... thôi thì quét luôn
Hỏi chi những chuyện vui buồn
Khi lòng em rộng mở buông hết rồi
Ôi đời như huyễn mộng thôi
Cười trong đơn chiếc em ngồi lặng yên
Tâm Nhiên
Người em gái đang quét lá trước sân chiều, phiêu hốt lá vàng bay rơi ngập vườn tám cảm, nghe thoảng ngát hương vị cô liêu...
1. 4. 2017

Thứ Bảy, 1 tháng 4, 2017

Sắp hè

Mình đi Hà Nội 1 ngày, về thì em đã ra đi nhờ sự nhiệt tình của hàng xóm, lần í hết 1 thùng bia và 1 con gà nướng, vẫn còn nhớ: ngày  9/12/2016. Vì một vài lý do lý trấu, mình đành quyết định chia tay em trong nuối tiếc.

Không có em, bọn bạn em lần lượt héo rũ, vì không còn ai chở che,  có mấy nàng lan đã cố gắng vươn ra vài nụ, rồi cũng cháy luôn, phải thôi, sống nhờ gió, nhờ sương, yểu điệu vậy, ai chịu nổi cái nắng mà đến người cũng cháy huống chi hoa. :D
Không thể làm ngơ, ra tay thôi, sáng nay nguyên một buổi, mình đã hoàn thành cho mấy em một mái nhà, làm xong ngồi nhìn, thấy mình sao mà giỏi, hi hi  :)
bên ni thế này
bên nọ, thế kia :)

vậy là yên tâm đón mùa hạ :)
:)

Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017

Lung linh

Suy nghĩ một hồi, mình quyết định, mần anh này, chắc Ba vui:

Nhìn nghiêng, em cũng lung linh, hic!
:)


Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

Sợ

Chiều nay mình chứng kiến một việc vừa thấy thương, vừa thấy buồn cười!
Hầu như trong mỗi con người ai cũng đều tiềm ẩn một nỗi sợ: sợ ma, sợ đau, sợ vợ, sợ người yêu, sợ chết, sợ nghèo, sợ xấu, sợ bịnh,....
Haizz, chi mà khổ!!!!!!!!!!!!! Mất hết bản lĩnh!

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017

14/2

14/2, 
Ngày thương yêu, mà mình đến bịnh viện, chỉ là chút thôi, nhưng bé M nhứt quyết bắt mình đi:
- Con rành thủ tục bịnh viện lắm, cô đi với con, bịnh mới xảy ra phải khám liền,không nên để rồi nặng thêm tội cô.
Haizz, đi vì thấy nó quá nhiệt tình, chứ biết rằng đến đó cũng chẳng giải quyết được gì về cái bịnh của mình, tội nghiệp mang cái bụng bầu mà cứ te te dắt mình đi. Dễ thường cũng đã mấy mươi năm, lần này mới trở lại bịnh viện, sau cái lần bị hạ đường huyết xỉu ngay trong lớp học.
Dọc đường, nó ngồi sau xe, cứ nhắc đi nhắc lại:
-         Biết hôm ni ngày chi hông?
-         Hông
-         Xạo
-         Uhm, mà ta không yêu ngươi.
Nó cười hé hé.
Sau 1 hồi chờ đợi, cũng đến lượt khám, lại đo huyết áp, bình thường, lại hỏi đau chi, và không hỏi thêm, cho mình cái phiếu đi chụp phim, hic (có cần không nhỉ!), trở lại phòng khám, cô điều dưỡng nói đường truyền mạng bị sự cố, không cho đơn thuốc được, chiều quay lại. Haizz. Mất toi 1 ngày, cái thẻ BHYT sau bao nhiêu năm bây giờ mới có dịp phát huy tác dụng, 1 bịch thuốc chà bá mà mới nhìn mình đã muốn xỉu, đi thẳng ra quầy thuốc quen tặng lại cho cô chủ quầy vì biết có đem về mình cũng không dùng. Bé M biết được nó giận dỗi “cô phụ công con”. Hi hi, để bù cho bịch chè :)
Tự mình biết rằng phải đến phòng khám y học cổ truyền mới hợp lẽ, mà lại gần nhà nữa, nơi này thuộc 1 bịnh viện tư, thủ tục nhanh hơn, và các nhân viên niềm nở hơn :D
5 ngày cho việc bấm huyệt, xoa bóp và châm cứu. Chữa cho mình là 1 thầy thuốc nhỏ con, có vẻ có nghề, vì căn cứ vào độ chính xác của các huyệt mình được bấm. Kết thúc 5 ngày, anh thầy thuốc nói:
- Bịnh em cần chữa liên tục cho đến dứt
- Dạ, trong giờ làm việc mà phải đi em ngại
- Anh có phòng khám tư ở nhà
Hi hi, ở bịnh viện thì đưa lưng ra được, chứ về cái phòng khám í biết nó thế nào.
Bịnh đỡ nhiều, nên mình cũng nghỉ.
Cầu mong mình sẽ không phải trái gió trở trời như thế nữa. :)