Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

Đón Tết

Mấy bạn hoa nhà mình dễ thương quá, còn mấy cành nữa, đang chúm chím
đến hẹn lại lên

 Tưởng bị điếc luôn rồi, hông ngờ cũng cố gắng, hix :)


Chúc các bạn cứ hồn nhiên mà nở, quanh năm suốt tháng cho chủ nhà dzui :)

Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2017

Trăng ướt và khỉ

Tự nhiên nhìn lên trời, mưa rả rích và mình thấy trăng...ướt!
Suy nghĩ sao mình tự nghĩ ra được cái từ hay quá vậy ta. Nghi ngờ! để xem  từ này có trùng đâu đó không. Bèn hỏi anh Guc thì được ngay  566.000 kết quả trong vòng 0, 33 giây!!! Nổi bật nhất là Những mùa trăng ướt của Tư. Có thể mình hay đọc truyện của Tư, rồi từ ấy bị nhiễm.
May, hông thì thành đạo...từ. :)
Chuẩn bị tạm biệt anh Khỉ thân yêu, bất giác điểm lại những người quen tuổi khỉ. Đầu tiên là chị mình, nếu có chị ấy thì mấy năm sau mình khỏi phải có mặt trên đời, mẹ bảo thế, mẹ nói chị đẹp, đem lại niềm vui cho cả nhà, nhưng mong manh quá, chưa kịp rời nôi, chị đã vội vã từ giã cuộc đời.Chị may mắn hơn mình!!!
Người chị thời đại học, rồi thành chị dâu mình, chẳng hiểu chị bị sức hút từ mình hay từ ông anh trai yêu quý của mình! Hi hi
Con nhỏ ở chung kí túc xá, cùng lăn lộn với đời, và hắn cũng không chịu rời mình dù chừ bề bộn những lăn tăn đời thường.
Và anh chàng .."mặt nhăn như khỉ ăn ớt", đó là biệt hiệu đồng nghiệp đặt cho, mặc dù khi gọi như vậy, mặt ai cũng không kém...khỉ ăn ớt! Vì anh chọc phá khắp mọi người, trừ... mình. :).
Hú hồn bờm ngơ. :D
Tổng kết năm tuổi của những người thân yêu ấy, chúc mừng mọi người đã vượt qua được những điều không vui nếu có.
Nào.
Ngày thắm tươi bên đời xuân mới ...................



:) :) :) 



Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

2017

2+0+1+7=10
Con số mơ ước của tuổi học trò!
Con số không muốn của những ai mê tín!
Mình thì cái gì có số 7 là mình thích
Hic
Mùa xuân ơi, ta nghe mùa xuân hát bên kia trời
:) :) :) :)

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

Cuối năm một chuyến

Một việc đột xuất, chỉ kịp về nhà gom vài thứ, thế là mình đi.
Năm ngoái cũng dịp này, mình đi, nhưng lần đó có kế hoạch trước.
Làm như năm nay có duyên với hướng đi này, 3 lần  liên tiếp, mỗi lần cách nhau hơn 1 tháng.
Nghe tiếng trò chuyện mình biết dãy ghế sau lưng mình có 2 phụ nữ và 1 người đàn ông, tay đàn ông có giọng nói nghe…dẻo dẻo, nghe cứ như anh ta đang đọc tiểu thuyết hay tập một đoạn thoại trong kịch bản không lấy gì hay ho cho lắm! Anh ta nói suốt, hầu như cả chuyến bay, mình đoán vậy vì khi nghe tiếp viên báo chuyến bay sắp kết thúc thì giọng người phụ nữ phía sau uể oải:
-         Em thấy hơi bị nhức đầu!
-         Oh, sorry, sorry, nhức đầu mà cứ phải nghe anh nói mãi. Sorry!
May mà mình cắm đầu vào cuốn sách, không thì cũng cùng chung số phận cô kia! :D
Quay sang người ngồi sát bên, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, một chút bối rối, nhưng rất nhanh cậu ta trấn tĩnh.
-         Em có biết tại sao khi hạ cánh, những miếng ghép trên cánh máy bay lại mở ra không?
Chắc câu hỏi quá dễ với hắn, hắn giải thích ngắn gọn và ….rất là dân kỹ thuật.
Cái tật cứ hay hỏi ngu ngơ, nhiều lần bị quê độ. Lúc lấy hành lý, hông hiểu răng cậu ta nhiệt tình giúp mình, mà cái giỏ xách mình nhẹ hều, hí hí. Cái số mình kỳ cục.
Còn nhiều chuyện kỳ cục, cùi bắp nữa trong chuyến đi mà kể ra dị òm.
He he, thôi, coi như ghi lại để nhớ ngày, rồi mai mốt đọc lại thì chuyện kia ắt sẽ hiện về.
Giáng Sinh ấm áp.








Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016

Đồng hồ

Nhà mình có 5 cái đồng hồ treo tường, chưa kể đồng hồ đeo tay và điện thoại, quanh mình là những thiết bị nhắc thời gian! Mà mỗi cái là mỗi giờ khác nhau, túm lại là không biết giờ nào là đúng, mà cũng chẳng biết trên đời dựa vào đâu để gọi là chuẩn?!
            Có lần, sáng mở mắt dậy, nhìn lên tường cuống cuồng, trễ! Bấm điện thoại, không sao!
Xuống dưới bếp, haizz, sớm!
Lên nhà trên, nhìn bên trái, trễ. Nhìn bên phải, sớm!
Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, hông trễ! Ngồi lên xe, nhìn đồng hồ xe, sớm!
Cứ như vậy, cuộc sống mình hàng ngày qua đủ cung bậc.
Cách đây mấy ngày tụi hắn đồng loạt đứng, cứ làm như biểu tình đòi yêu sách chi đây.
Tra pin vào, một vài em tích tắc, nhưng có 2 em đơ ra. Nhưng tụi nó đều là quà tặng, mình không thể bỏ đi, bèn chở hết ra tiệm. Anh chủ tiệm cười:
- Thôi mua cái mới đi.
- Dạ, hông được.
Hôm qua, ghé lấy về, bất ngờ quá, em bằng gỗ được tuốt lại lung linh, hông nghĩ là của mình, mua thêm 1 cục máy để về tra cho em ở nhà vì lớn quá không mang đi được. Anh chủ tiệm đẹp đẹp, dễ thương hướng dẫn tử tế:
- Biết lắp hông, lắp kim giờ, phút rồi đến giây nghe. Làm hông được đem ra anh làm cho.
Bộ nhìn mặt mình kém tin tưởng lắm á.
Lúc tính tiền, anh ta cứ đòi bớt tiền cho mình, mình thì thấy ảnh tội, phải trả đúng chứ, thế mà nhất quyết hông chịu. Ôi, đàn ông, lạ quá đi thôi, lạ quá đi thôi! Hi hi.
Về nhà hì hục một hồi, kết quả là em í chạy hông nổi, đứng ngay cái giờ đi làm buổi sáng. Quái!
 Hông lẽ, lại gặp anh í lần nữa, để chứng mình cho việc ảnh nhìn nhận đúng về tay nghề mình?!

Ôi, đàn ông, ngộ quá đi thôi, ngộ quá đi thôi! :)