Hi hi hi, lượm cái này, nghe cungx có lý
5 KIỂU NGƯỜI BẠN NÊN KẾT THÂN !
![]() |
Hi hi hi, lượm cái này, nghe cungx có lý
5 KIỂU NGƯỜI BẠN NÊN KẾT THÂN !
![]() |
Nó, lận đận đường phương tiện giao thông, heee
Có cái chân, đi cũng cẩn thận, mà không biết sao cứ hay bị vấp, hụt, rồi lật, bong gân, mỗi lần vậy cũng mất 2 tuần để hồi phục. Vợ chồng bạn nó qua thăm, tự nhiên nhìn ra sân nhà nó, thấy 2 chậu phong lan trắng, liền phán:
- Em biết tại sao chị xui rồi, đây, ai lại để lan trắng trong nhà, dụt đi.
Nói là làm, cậu ta gom mấy giò lan đem dụt ra miếng đất trống trước nhà.
Nó điên tiết, la um sùm:
- Vô duyên, nó có tội tình gì!
Nó bò theo lượm lại, treo lên và chửi!😊
- Nếu có bỏ thì cũng chờ hoa tàn hết đã chớ, ai mà ác tâm, hoa người ta đang rực rỡ vậy mà đem dụt. Hoa mỗi lần cúng xong, tui còn không nỡ bỏ, huống là tui hàng ngày tưới nước, nó ra hoa cho tui ngắm, mà đối xử với hoa vậy á!
Chắc tên này bị thần kinh. Hắn ta còn nhe răng cười,😐😐😐
Botay! thiệt là mê tín.
Bị gãy ngang, thấy thương quá đi
Hu hu hu
Bao nhiêu năm nó thường không để ý 12 con giáp mà năm nào mỗi nơi cũng đều cố gắng xây dựng hình ảnh cho địa phương mình.
Nhưng năm nay, tình cờ 1 trang fb cộng đồng đăng hình nguyên bộ sưu tập mấy em Tỵ ở công viên thành phố, nó hơi ngạc nhiên, thầm khen tác giả, nhìn mấy em Tỵ đáng yêu, chứ không làm nó sợ như thường ngày, hi hi
Cuối tuần, tiếp một người khách đặc biệt. Bạn ấy đến, và chưa gặp được Thầy,
- Lát nữa em sẽ quay lại.
Nó tiếp cậu học trò khi cậu ấy quay lại và chờ Thầy về. Khuôn mặt sáng, nụ cười hiền, rụt rè, cảm nhận đầu tiên của nó là cậu bé này có gì đó không bình thường. Một vài thông tin xã giao và nó vào nhà khi anh nó về, để cậu bé tiếp tục trò chuyện cùng Thầy. Một lát, nó thấy cậu học trò khệ nệ ôm vào một bịch quà đặc sản của quê cậu, và dặn dò:
- Thưa Thầy, cuối tuần này là đám cưới bạn N lớp mình, nhưng chắc em không đi được, em gửi Thầy đưa giùm bạn ấy món quà quê này của em. Tết này em cũng không đến thăm Thầy được, phần này em gửi biếu Thầy.
Nó nghe trong lòng thổn thức, nước mắt cứ muốn trào ra.
Lần đầu tiên nó thấy món quà cưới cho bạn cùng lớp là 2 bọc bánh tráng quê. Nếu nó là người nhận được món quà cưới này, thì sao ta?! Chắc sẽ không bao giờ dám dùng, sẽ đóng gói để miết đó làm kỉ niệm.
Sau đó, nó mới được biết câu chuyện của cậu học trò này từ anh nó: em này học rất giỏi, nằm trong đội chuyên toán, đậu ĐH Bách khoa, học được 1 năm thì bị u não, phải chữa trị. Sau 3 năm, bịnh đỡ, cậu thi lại và học ĐH Kinh tế, bây giờ đang chờ việc.
Nó ngậm ngùi, càng thương cậu bé hơn.
Món quà chất phác, chân tình. Thương quá là thương em ơi.
Nó nhận được cuộc điện thoại:
- Rảnh không người ơi?
- Làm gì?
- Cà phê.
Hic, nó vốn không thích la cà quán xá, mất thời gian, mệt.
- Đi đi mà, có chuyện muốn nói.
Haizz.
Từ đầu đến cuối nó ngồi như khúc gỗ, nghe hết câu chuyện mà bạn tâm sự. Đại khái là bạn nó bị người ta hiểu lầm, người ta suy diễn linh tinh để rồi bạn nó trong mắt người kia là một người xấu xa,.....vvvv
Ha ha, tưởng gì, suy diễn là bịnh chung của nhiều người mà, chuyện chẳng có gì, lại suy diễn biến người khác trở nên xấu quéc, hic, cứ nơm nớp sợ người ta nghĩ xấu về mình. Đó là người thiếu tự tin về bản thân.
Mất hết 1 buổi, lãng xẹt. heee