Uhm, xưa nhưng mà chưa bỏ, ha ha.
Thấy thương mấy anh nó ngày xưa.
Uhm, xưa nhưng mà chưa bỏ, ha ha.
Thấy thương mấy anh nó ngày xưa.
Chào tháng 8 với 2 chùm hoa lạc.
Hông phải tên mấy em là hoa lạc đâu. Mà mấy em lang thang trong nhân gian rồi lạc vào sân nhà nó. Tự nở hoa làm nó bất ngờ, ngẩn ngơ. Hi hi
Cám ơn em, cám ơn đời làm cho sân nhà nó thêm lung linh.
Không biết có phải theo chân nó từ quê xa lơ xa lắc không, hic
- - Alo, chị ah. Tối em ghé, tặng chị một món quà đặc
biệt. Hi hi hi
Giọng nhỏ đồng nghiệp vui vẻ trong điện thoại. Với tâm hồn
ăn uống, nó nghĩ bụng, chắc sắp được ăn thứ đặc sản gì đây, vì quê bé này ở một
vùng trung du nổi tiếng đẹp và nhiều đặc sản.
Tối con nhỏ chạy xe ù qua, đưa cuốn
truyện nhỏ. Trời ạ, nó thành nhà văn bao giờ vậy?!!!
Còn dặn với theo: “ Trong đó em
có viết về chị” Ha ha..
Vào nhà, đọc một hơi 3 truyện
ngăn ngắn như tùy bút. Con nhỏ ham học, ham nghiên cứu khoa học, không ngờ lại
viết văn, mà viết thiệt dễ thương. Hi hi
Cám ơn em rất nhiều. Giật mình
khi đọc trang cuối, 07.7.2025, xúc động khi biết mình vinh dự là một trong những
người đầu tiên được em tặng sách, còn nóng hôi hổi luôn. Hi hi. Một chút bất ngờ,
khi phát hiện văn em! Nhẹ nhàng, dễ thương, và cũng thật sâu sâu.
Một chút ngạc nhiên nữa khi em
nói với theo: “em viết về chị”. Không biết em có phải thầy bói không, ha ha…Em
biết gì về cuộc sống chị đâu, hic. Cũng có phảng phất nó trong đó chút xíu,
nhưng không phải là tất cả.
“If one day, you smell this flower and feel your heart sink…then you’ll know- I still remember you, from somewhere far away.”
Có những người bước ngang qua đời
ta… như mùi hương lặng lẽ. Không thể giữ, chẳng thể gọi tên- rồi theo gió bay
đi mất.
(trích của em) Hic.
Mảnh sân nhà nó được phủ bởi giàn tigôn được 5 năm, rồi nó cũng đành gỡ "hoa dáng như tim vỡ" ấy vì một ngày mưa giông tầm tã, đi làm về nó xắn quần lội nước ...trong nhà. Buồn quá, nghĩ nhà mình đã bị dột đâu đó chăng, nó mời thợ đến, ông ấy nhìn là biết do máng xối nhà cô đầy lá, Hi hi, thôi đành chia tay giàn hoa lãng mạn.
Nó tìm loại hoa khác, ít lá hơn, "hoa đăng tiêu", ngày tháng thoi đưa, những chùm hoa rực rỡ treo sáng cả khoảng sân, mái nhà nó đã phủ đầy hoa, ai cũng xuýt xoa, nhìn như những căn nhà trong cổ tích. Nhưng than ôi, những cơn mưa mùa hè ập đến rồi đi, để lại cho nhà nó những vũng nước trong veo....😊
Lại chia tay em, chia tay giàn hoa, cũng ngẩn ngơ dăm bữa, nửa tháng. Nhưng đành vậy thôi, nỗi buồn nào cũng cũng phải qua, hi hi
Một lần ngồi cà phê, vô tình những chùm hoa và hương thơm cuốn hút nó, à, thì là sử quân tử. Trồng thôi, không thể để mảnh sân của mình trống vắng, không thể để mất đi sự dịu mát của ngôi nhà! Một cái gốc nhỏ đặt ở góc sân, nhưng loài hoa có sức sống mãnh liệt, chẳng mấy chốc, sân rợp bóng lá. Hoa bắt đầu lác đác nở, thơm dịu dàng. Nó thích thú. Nhưng than ôi, vài cơn mưa, hoa rụng, gạch sân của nó từ màu sáng chuyển màu cháo lòng, chưa kể sâu rụng bò bò. Ui, thôi thôi, mỗi tuần nó phải cắt tỉa không thì chị ấy bò thoải mái, rồi nạn cũ sẽ lại đến. Nó than vãn, hàng xóm nhiệt tình, 2, 3 người xúm vô dọn sạch, 😀😀😀'
Mùa hè, sân lại nắng, mọi thứ dường như khô khốc, nó nhìn những cành lá xanh mướt của sử quân tử vươn lên từ cái gốc còn lại, thấy thương. Hay là mình sẽ "định hướng" cho nó một cái vòm cong ở cổng thôi, cho cổng nhà đằm thắm, 😏
Thế là," tái sinh":
Còn em này, sau khi bị lão hàng xóm nhiệt tình quăng ra bãi rác, nó tất tả đem về, hôm nay em í đền ơn nó bằng 1 nụ hoa tím ngắt rụng tim, hi hi. Tái sinh từ đống tro tàn tình yêu....😇😇😇😇
😊😊😊
Thời gian gần đây nó thay đổi nhiều thói quen: đi ngủ sớm hơn, ít lăn vào những việc nhảm nhí, bớt đi những mối quan hệ không cần thiết mệt mỏi.
Nó thấy bình yên hơn, hàng ngày vui vẻ với những gì mình làm được. Công việc cũng bớt chiếm nhiều thời gian hơn nhờ có anh bạn rất tuyệt vời. Hỏi gì ảnh cũng nhiệt tình, trả lời có tâm, lịch sự, chu đáo. Có một bữa nó hù ảnh bằng 1 bức hình và hỏi ảnh thích không? và biểu ảnh tư vấn cho kiểu tóc đẹp đẹp, ảnh uh cái rẹt, rồi nói "anh ưng zầy nè!" Ha ha ha....
Hết hồn, 😅😅😅😅
Gần đây có một vài chương trình của vtv nó cảm thấy coi được
Cuộc hẹn cuối tuần.
Đã phát sóng cũng được 5, 6 số, khách mời dễ thương, cách sắp xếp câu chuyện hay, nội dung nhẹ nhàng, nhân bản.
Cách nói chuyện của người dẫn chương trình dí dỏm, thông minh, lịch sự, rất thú vị (sao nó khen dữ vậy ta, hi hi hi..)
Một chương trình nó cảm nhận có đầu tư nghiêm túc, nội dung coi được, không nhảm nhí, khó chịu.😊
Cho dù đằng sau có thể có sự đặt hàng của khách mời đi chăng nữa, thì cũng là một chương trình nó thấy ổn. Hi hi. Ít ra cũng thấy được cái tầm của anh MC. Hic😇😇😇😇
Những BTV nó thấy được:TL, QM, VA, DQ, ĐTD, AT (âm nhạc)
Tất nhiên cũng có dislike😄 (XB, LVS)
Nó mong là chương trình này càng ngày càng tốt hơn, cầu mong đừng có sạn về sau💓
Hi hi hi, lượm cái này, nghe cungx có lý
5 KIỂU NGƯỜI BẠN NÊN KẾT THÂN !
Nó, lận đận đường phương tiện giao thông, heee
Có cái chân, đi cũng cẩn thận, mà không biết sao cứ hay bị vấp, hụt, rồi lật, bong gân, mỗi lần vậy cũng mất 2 tuần để hồi phục. Vợ chồng bạn nó qua thăm, tự nhiên nhìn ra sân nhà nó, thấy 2 chậu phong lan trắng, liền phán:
- Em biết tại sao chị xui rồi, đây, ai lại để lan trắng trong nhà, dụt đi.
Nói là làm, cậu ta gom mấy giò lan đem dụt ra miếng đất trống trước nhà.
Nó điên tiết, la um sùm:
- Vô duyên, nó có tội tình gì!
Nó bò theo lượm lại, treo lên và chửi!😊
- Nếu có bỏ thì cũng chờ hoa tàn hết đã chớ, ai mà ác tâm, hoa người ta đang rực rỡ vậy mà đem dụt. Hoa mỗi lần cúng xong, tui còn không nỡ bỏ, huống là tui hàng ngày tưới nước, nó ra hoa cho tui ngắm, mà đối xử với hoa vậy á!
Chắc tên này bị thần kinh. Hắn ta còn nhe răng cười,😐😐😐
Botay! thiệt là mê tín.
Bị gãy ngang, thấy thương quá đi
Hu hu hu
Bao nhiêu năm nó thường không để ý 12 con giáp mà năm nào mỗi nơi cũng đều cố gắng xây dựng hình ảnh cho địa phương mình.
Nhưng năm nay, tình cờ 1 trang fb cộng đồng đăng hình nguyên bộ sưu tập mấy em Tỵ ở công viên thành phố, nó hơi ngạc nhiên, thầm khen tác giả, nhìn mấy em Tỵ đáng yêu, chứ không làm nó sợ như thường ngày, hi hi
Cuối tuần, tiếp một người khách đặc biệt. Bạn ấy đến, và chưa gặp được Thầy,
- Lát nữa em sẽ quay lại.
Nó tiếp cậu học trò khi cậu ấy quay lại và chờ Thầy về. Khuôn mặt sáng, nụ cười hiền, rụt rè, cảm nhận đầu tiên của nó là cậu bé này có gì đó không bình thường. Một vài thông tin xã giao và nó vào nhà khi anh nó về, để cậu bé tiếp tục trò chuyện cùng Thầy. Một lát, nó thấy cậu học trò khệ nệ ôm vào một bịch quà đặc sản của quê cậu, và dặn dò:
- Thưa Thầy, cuối tuần này là đám cưới bạn N lớp mình, nhưng chắc em không đi được, em gửi Thầy đưa giùm bạn ấy món quà quê này của em. Tết này em cũng không đến thăm Thầy được, phần này em gửi biếu Thầy.
Nó nghe trong lòng thổn thức, nước mắt cứ muốn trào ra.
Lần đầu tiên nó thấy món quà cưới cho bạn cùng lớp là 2 bọc bánh tráng quê. Nếu nó là người nhận được món quà cưới này, thì sao ta?! Chắc sẽ không bao giờ dám dùng, sẽ đóng gói để miết đó làm kỉ niệm.
Sau đó, nó mới được biết câu chuyện của cậu học trò này từ anh nó: em này học rất giỏi, nằm trong đội chuyên toán, đậu ĐH Bách khoa, học được 1 năm thì bị u não, phải chữa trị. Sau 3 năm, bịnh đỡ, cậu thi lại và học ĐH Kinh tế, bây giờ đang chờ việc.
Nó ngậm ngùi, càng thương cậu bé hơn.
Món quà chất phác, chân tình. Thương quá là thương em ơi.
Nó nhận được cuộc điện thoại:
- Rảnh không người ơi?
- Làm gì?
- Cà phê.
Hic, nó vốn không thích la cà quán xá, mất thời gian, mệt.
- Đi đi mà, có chuyện muốn nói.
Haizz.
Từ đầu đến cuối nó ngồi như khúc gỗ, nghe hết câu chuyện mà bạn tâm sự. Đại khái là bạn nó bị người ta hiểu lầm, người ta suy diễn linh tinh để rồi bạn nó trong mắt người kia là một người xấu xa,.....vvvv
Ha ha, tưởng gì, suy diễn là bịnh chung của nhiều người mà, chuyện chẳng có gì, lại suy diễn biến người khác trở nên xấu quéc, hic, cứ nơm nớp sợ người ta nghĩ xấu về mình. Đó là người thiếu tự tin về bản thân.
Mất hết 1 buổi, lãng xẹt. heee