Loay hoay thế nào mình lôi ra được bài thơ của em, ngớ ra, đó giờ
có thấy em làm thơ đâu ta, mà làm thơ cũng hay hay nữa chớ:
Thế là mai tới tận thế,
Mà ta chưa sống tới tận cùng,
Thôi mai về với mông lung,
Trả trái đất về cho loài vô định
Hết phải đau, không còn bịnh,
Sướng hơn tiên ... dẫu chẳng có tiền
Đoạn thơ ấy
được em viết ra ngày 20/12/2012, mới nhớ lại ngày ấy tháng ấy năm
ấy người ta đồn ngày mai (21/12/2012) là
ngày tận thế của nhân loại theo lịch của người Maya cổ đại.
Cũng nhớ đâu đó GS Trịnh Xuân Thuận không tin năm í là ngày tận thế.
Cũng còn nhớ sau ngày đó vẫn gặp anh, hỏi:
- “ủa, chưa chết á”
- Thế mới buồn 
- Lại phải cấy cày
trên đất phèn được mỹ miều gọi là cuộc sống á
- Bữa ni ăn món chi
rứa?
- Món mít, hi hi (mình vốn thiệt thà, ngây thơ!!!)
Còn dành với
mình: ta chết lên, em chết xuống. Ngày đó, dzui.
Ơ, mà mục đích
của mình là khen thơ em hay mà, lại lan man lãng xẹt.
Mình cũng không muốn loài người tiệt diệt, bởi còn khối người muốn sống. Mình chết là dzui rồi.
Tôi
nay ở trọ trần gian
Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời (TCS)
Hi hi 