Mảnh sân nhà nó được phủ bởi giàn tigôn được 5 năm, rồi nó cũng đành gỡ "hoa dáng như tim vỡ" ấy vì một ngày mưa giông tầm tã, đi làm về nó xắn quần lội nước ...trong nhà. Buồn quá, nghĩ nhà mình đã bị dột đâu đó chăng, nó mời thợ đến, ông ấy nhìn là biết do máng xối nhà cô đầy lá, Hi hi, thôi đành chia tay giàn hoa lãng mạn.
Nó tìm loại hoa khác, ít lá hơn, "hoa đăng tiêu", ngày tháng thoi đưa, những chùm hoa rực rỡ treo sáng cả khoảng sân, mái nhà nó đã phủ đầy hoa, ai cũng xuýt xoa, nhìn như những căn nhà trong cổ tích. Nhưng than ôi, những cơn mưa mùa hè ập đến rồi đi, để lại cho nhà nó những vũng nước trong veo....😊
Lại chia tay em, chia tay giàn hoa, cũng ngẩn ngơ dăm bữa, nửa tháng. Nhưng đành vậy thôi, nỗi buồn nào cũng cũng phải qua, hi hi
Một lần ngồi cà phê, vô tình những chùm hoa và hương thơm cuốn hút nó, à, thì là sử quân tử. Trồng thôi, không thể để mảnh sân của mình trống vắng, không thể để mất đi sự dịu mát của ngôi nhà! Một cái gốc nhỏ đặt ở góc sân, nhưng loài hoa có sức sống mãnh liệt, chẳng mấy chốc, sân rợp bóng lá. Hoa bắt đầu lác đác nở, thơm dịu dàng. Nó thích thú. Nhưng than ôi, vài cơn mưa, hoa rụng, gạch sân của nó từ màu sáng chuyển màu cháo lòng, chưa kể sâu rụng bò bò. Ui, thôi thôi, mỗi tuần nó phải cắt tỉa không thì chị ấy bò thoải mái, rồi nạn cũ sẽ lại đến. Nó than vãn, hàng xóm nhiệt tình, 2, 3 người xúm vô dọn sạch, 😀😀😀'
Mùa hè, sân lại nắng, mọi thứ dường như khô khốc, nó nhìn những cành lá xanh mướt của sử quân tử vươn lên từ cái gốc còn lại, thấy thương. Hay là mình sẽ "định hướng" cho nó một cái vòm cong ở cổng thôi, cho cổng nhà đằm thắm, 😏
Thế là," tái sinh":
Còn em này, sau khi bị lão hàng xóm nhiệt tình quăng ra bãi rác, nó tất tả đem về, hôm nay em í đền ơn nó bằng 1 nụ hoa tím ngắt rụng tim, hi hi. Tái sinh từ đống tro tàn tình yêu....😇😇😇😇
😊😊😊